Nhà văn Phạm Đình Trọng: Thông báo về việc từ bỏ đảng tịch đảng viên Đảng Cộng sản

November 27, 2009 at 7:37 pm 10 comments

Kính gửi:

– CHI ỦY VÀ CHI BỘ 4

– ĐẢNG ỦY PHƯỜNG 15 QUẬN TÂN BÌNH  TPHCM

Tội là Phạm Đình Trọng, nhà văn, là đảng viên Cộng sản lớp Hồ Chí Minh từ 19.5.1970. Đến nay, 20.11.2009, tôi tự thấy đảng Cộng sản không còn phù hợp với lí tưởng thẩm mĩ và giá trị nhân văn mà tôi theo đuổi nên tôi tự rút ra khỏi đảng. Thiếu vài tháng nữa, tôi tròn 40 năm là người Cộng sản. Từ lúc tự nguyện đứng vào hàng ngũ Cộng sản, đến tự rút ra khỏi đảng là một quá trình chuyển biến trong tôi, từ nhận thức bằng tình cảm sang nhận thức bằng lí trí và cũng là quá trình chuyển biến của chính đảng Cộng sản, từ ý chí vì dân, vì nước sang ý chí chỉ vì sự tồn tại của đảng. Tôi xin trình bày về quá trình hai chuyển biến đó, một chuyển biến thuận, tất yếu, hợp qui luật phát triển và một chuyển biến nghịch, tiêu cực, thóai hóa.

I. TÌNH CẢM ĐƯA TÔI ĐẾN LÍ TƯỞNG CỘNG SẢN

Sinh ra trong không khí sôi sục của cuộc cách mạng đã khai sinh ra nhà nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa đưa những người cộng sản lên nắm chính quyền. Cuộc cách mạng ấy như cũng khai sinh ra thế hệ chúng tôi, một thế hệ của cách mạng, của nhà nước mới. Cả tuổi thơ, cả tuổi cắp sách đến trường của tôi được sống trong không khí thần thoại của những câu chuyện về lớp người Cộng sản tiền bối chiến đấu hi sinh vì dân, vì nước. Lí tưởng của những người Cộng sản ấy đã trở thành lí tưởng, thành lẽ sống của thế hệ chúng tôi. Cốt cách lương thiện và dũng cảm của những người Cộng sản ấy cũng là khuôn mẫu cho cốt cách của lứa chúng tôi.

Rời trường trung học vào bộ đội rồi đi vào cuộc kháng chiến chống Mĩ xâm lược, chúng tôi lại gặp những người Cộng sản bằng xương bằng thịt vô cùng cao đẹp ở mọi nơi gian nan ác liệt. Máy bay Mĩ tập trung đánh hủy diệt một trận địa pháo cao xạ ở miền Tây Quảng Bình. Người Cộng sản trẻ tuổi Nguyễn Viết Xuân bị đạn bắn nát đùi vẫn bám thành công sự phất lá cờ đỏ dõng dạc chỉ huy: Nhằm thẳng quân thù, bắn! Với cuộc sống anh hùng đó, với lí tưởng đã có, chúng tôi trở thành người Cộng sản như là lẽ đương nhiên. Chủ tịch Hồ Chí Minh mất, đảng phát động đợt kết đảng viên lớp Hồ Chí Minh. Ngay sau lễ truy điệu Chủ tịch Hồ Chí Minh, tôi viết đơn xin vào đảng. Lễ kết nạp lớp đảng viên Hồ Chí Minh đầu tiên của cơ quan chính trị Bộ Tư lệnh Thông tin tổ chức đúng vào ngày 19. 5. 1970.

Con vào đảng vào ngày sinh của Bác

Mười chín, tháng năm, năm một ngàn chín trăm bảy mươi

Ba mươi tuổi Bác thành người Cộng sản

Để cho con hai mươi sáu tuổi được là đồng chí của Người

Thơ tôi ghi nhận ngày tôi trở thành người Cộng sản. (Sau này, chuyển sinh họat đảng qua nhiều nơi, ngày vào đảng của tôi bị ghi sai thành 12. 5. 1970)

Vào đảng, rồi tốt nghiệp trường Sĩ quan Thông tin, đeo ba lô đi trong bạt ngàn màu xanh Trường Sơn vào mặt trận Tây Nguyên, tôi viết về đảng:

Nâng niu sự sống trong lòng

Đất là mẹ của trái tròn mầm xanh

Bao nhiêu trong mát ngọt lành

Đất chắt chiu để cây cành đơm hoa.

Đảng là đất mẹ bao la

Ta là chồi biếc đó mà, hỡi em!

Lãnh đạo cuộc đấu tranh giải phóng dân tộc, đảng đã đồng hành cùng dân tộc. Đặt dân tộc lên trên, đảng đã chấp nhận những hi sinh to lớn vì độc lập dân tộc. Với nhận thức đó, tôi đến với đảng hòan tòan bằng tình cảm của một trái tim khao khát lí tưởng cống hiến. Với tư cách người Cộng sản, tôi đã vững vàng vượt qua mọi gian khổ, ác liệt, đi qua suốt cuộc kháng chiến chống Mĩ khốc liệt để viết về thế hệ của tôi, viết về thời đại của tôi và tôi trở thành nhà văn quân đội.

II. LÍ TRÍ CHO TÔI NHẬN THỨC LẠI

1. Từ cơ sở đảng cho tôi sự thức tỉnh

Con người được thử thách, tôi luyện trong chiến tranh, năng lực được khẳng định bằng trang viết cho tôi một tư thế của khí phách và một cái nhìn biện chứng, thấu đáo. Với tư thế ấy tôi đã lên tiếng thẳng thắn chỉ ra sự mua quan bán chức của ông Thứ trưởng kiêm Tổng biên tập Thời báo Tài chính Việt Nam Tào Hữu Phùng và ông Phó tổng biên tập Đào Ngọc Hùng đã đưa một người bị đào thải ở nơi khác và không viết nổi một mẩu tin lên trưởng chi nhánh phía Nam Thời báo Tài chính Việt Nam dẫn đến những đổ vỡ, bê bối lớn và làm tê liệt chi nhánh phía nam đến tận hôm nay. Đầu tư lớn để có chức thì phải triệt để dùng chức nhanh chóng thu lại vốn đầu tư. Trong lúc nhiều tờ  báo cảnh báo việc hủy diệt môi trường của công ty Vedan thì ông trưởng chi  nhánh Thời báo Tài chính không viết nổi một mẩu tin đã cùng một cộng tác viên đến Vedan viết bài đăng Thời báo Tài chính Việt Nam tấm tắc ngợi ca môi trường Vedan trong lành. Sức mạnh và quyền uy của cả một đảng ủy cơ quan đại diện Bộ Tài chính được huy động trấn áp, truy bức tiếng nói sự thật của tôi để việc mua quan bán chức trót lọt và tồn tại đến tận hôm nay! Đi xa hơn, họ còn vội vã, độc đoán chuyển tôi về sinh hoạt đảng tạm tại nơi cư trú để họ thông qua mau lẹ việc kết nạp đảng cho người mua chức, giúp người mua chức có được chuẩn mực quan trọng của chức danh.

Sự việc trên không phải là cá biệt của cơ sở đảng. Trong lúc nước còn nghèo, dân còn khổ, lòng nhân đạo cả thế giới còn phải dồn về Việt Nam làm từ thiện giúp đỡ người nghèo thì vẫn có những quan chức, đảng viên mang cả triệu đô la đi đánh bạc và sống sa đọa nhưng ở chi bộ họ vẫn được xét là đảng viên bốn tốt!

Bây giờ đảng ở cơ sở, đảng ở cấp thấp là vậy đó! Còn đảng ở cấp cao? Đó là những tín điều, những chủ trương ngược với lợi ích dân tộc!

2. Vì tín điều Cộng sản, vất bỏ lợi ích dân tộc

 

A. Đưa giai cấp lên trên dân tộc làm cho dân tộc tan rã, li tán, suy yếu

Điều lệ đảng Cộng sản Việt Nam ghi: Đảng Cộng sản Việt Nam là đội tiên phong của giai cấp công nhân, đồng thời là đội tiên phong của nhân dân lao động và của dân tộc Việt Nam, đại biểu trung thành lợi ích của giai cấp công nhân, của nhân dân  lao động và của dân tộc.

Giai cấp công nhân là một khái niệm quá chung chung, rộng lớn trên phạm vi thế giới, chỉ có định tính mà không có định hình vì thế cũng khá trừu tượng, không xác định được không gian, không ổn định trong thời gian, không có bản sắc văn hóa riêng và giai cấp công nhân cũng chỉ mới xuất hiện vài trăm năm gần đây cùng với sự xuất hiện của máy hơi nước, máy phát điện. Với Việt Nam, giai cấp công nhân lại càng mới mẻ, mới có từ đầu thế kỉ trước cùng với sự khai thác thuộc địa của thực dân Pháp. Công nhân chỉ là một hình thái lao động của cả loài người, không của riêng dân tộc nào. Trong khi đó dân tộc là một  khái niệm thiêng liêng, là hồn cốt của mỗi con người tồn tại trên thế gian này. Dân tộc là một thực thể đã tồn tại hàng ngàn năm, có không gian sinh tồn được xác định bằng lịch sử, bằng công pháp. Dân tộc có bản sắc văn hóa, tinh hoa văn hóa riêng. Mỗi dân tộc có mặt đến hôm nay đều phải có một tinh hoa văn hóa không thể bị đồng hóa với nền văn hóa khác. Nhiều dân tộc đã tạo nên những nền văn minh rực rỡ đưa loài người bước những bước dài trên đường tiến hóa. Văn hóa dân tộc là hạt nhân tập hợp cả cộng đồng tạo nên dân tộc. Mỗi dân tộc trên thế giới góp phần làm rạng rỡ, lung linh thêm phẩm chất NGƯỜI của Nhân loại bằng văn hóa của dân tộc mình. Đơn vị của một cộng đồng người là dân tộc chứ không phải là giai cấp. Không cộng đồng nào có mặt trong gia đình Nhân loại với danh xưng giai cấp công nhân!

Đưa giai cấp công nhân lên trên hết, trở thành chủ thể, điều lệ đảng Cộng sản đẩy dân tộc xuống cuối cùng là sự bất công phũ phàng. Trong thực tế, sự đối xử của đảng Cộng sản với dân tộc còn là sự phủ nhận cay đắng.

Chống ngoại xâm, đưa ra mục tiêu giải phóng dân tộc là đảng Cộng sản đã đồng hành cùng dân tộc, điều đó giúp đảng Cộng sản có sức mạnh vô địch. Nhưng cùng với chống ngoại xâm, với học thuyết chuyên chính vô sản của tín điều Cộng sản, đảng Cộng sản còn tiến hành cuộc đấu tranh giai cấp vô cùng khốc liệt đánh thẳng vào khối đoàn kết dân tộc, đánh tiêu diệt những tinh hoa của dân tộc!

. Cải cách ruộng đất danh nghĩa là đánh đổ tầng lớp bóc lột ở nông thôn nhưng những gì diễn ra đã chứng tỏ rằng đó là cuộc phát động gây hận thù ngay trong lòng dân tộc. Lấy bạo lực chuyên chính vô sản đánh vào giá trị văn hóa, đánh vào đạo lí gia đình, đánh vào văn hóa làng quê, đánh cả vào tín ngưỡng tâm linh, những nền tảng của văn hóa dân tộc.

. Cải tạo công thương nghiệp tư bản tư doanh đã phá sạch cơ sở vật chất của nền sản xuất công nghiệp tư nhân vừa hình thành, biến những người chủ giỏi tính toán làm ăn, biết gây dựng cơ đồ thành trắng tay, thành người làm thuê bằng cơ bắp. Dân tộc Việt Nam thông minh, thao lược đã tạo ra những doanh nhân tài ba Bạch Thái Bưởi, Nguyễn Sơn Hà, Trịnh Văn Bô . . . ngang sức đua tranh với những nhà tư sản của nước Pháp công nghiệp phát triển để bắt đầu xây dựng một nền công nghiệp tư nhân phát triển ở Việt Nam. Cải tạo công thương nghiệp tư bản tư doanh ở miền Bắc không những phá sạch cơ sở công nghiệp tư nhân ban đầu đó mà còn chối bỏ, kìm hãm tài năng, trí tuệ nhân dân. Chỉ sử dụng cơ bắp làm thuê làm cho nền kinh tế miền Bắc thụt lùi hàng trăm năm. Tiếp tục cải tạo công thương nghiệp tư bản tư doanh ở miền Nam đã đưa kinh tế cả nước xuống vực thẳm, đưa dân tộc Việt Nam thông minh, tài giỏi tới nghèo khổ, hèn mọn. Dòng người bỏ nước ra đi kéo dài trong nhiều năm đến sống vạ vật ở những trại tị nạn khắp thế giới là hình ảnh của sự hèn mọn ấy. Đổi mới, trở lại kinh tế thị trường chỉ là trở lại cung cách làm ăn thông thường, phổ biến của cả thế giới, trở lại với tư bản, tư doanh mà trước đó đã hai lần bị cải tạo, bị xóa sổ tức tưởi. Trở lại kinh tế thị trường là sự xóa bỏ đầu tiên nguyên lí cơ bản của tín điều Cộng sản đã cứu được nhân dân khỏi sự khốn cùng, cứu được nhà nước khỏi sụp đổ.

. Vụ án Nhân văn Giai phẩm là sự dằn mặt của chính quyền công nông, của nhà nước chuyên chính vô sản với đội ngũ trí thức, văn nghệ sĩ. Nhân văn Giai phẩm chính là cuộc cải cách ruộng đất đối với trí tuệ đã dập tắt thê thảm những quầng sáng rực rỡ nhất của trí tuệ Việt Nam, vùi dập những trí tuệ Nguyễn Mạnh Tường, Trần Đức Thảo…, vùi dập tàn nhẫn những tinh hoa sáng nhất của dân tộc.

Suốt chiều dài lịch sử, luôn phải đối đầu với những lực lượng xâm lược khổng lồ nhưng dân tộc Việt Nam nhỏ bé vẫn tồn tại được đến hôm nay là nhờ tâm hồn Việt Nam đã tạo nên nền văn hóa Việt Nam đặc sắc, sâu đậm, bền vững cùng núi sông Việt Nam, là nhờ ý thức dân tộc mạnh mẽ sâu đậm trong mỗi con người Việt Nam. Nền văn hóa dân tộc ấy, ý thức dân tộc ấy đã gắn kết dân tộc Việt Nam thành một khối vững mạnh, tồn tại qua ngàn năm Bắc thuộc, qua trăm năm thực dân thống trị.

Trong hai cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mĩ, nhà giàu ở nông thôn, nhà tư sản ở thành phố, quan lại triều đình cũ, trí thức Việt Nam ở trong và ngoài nước đều tham gia kháng chiến đánh giặc. Là những người giỏi giang, thành đạt, là tinh hoa của dân tộc, họ có sức lôi cuốn, tỏa sáng, có vai trò rất to lớn trong đánh giặc giữ nước, họ càng vô cùng cần thiết trong xây dựng đất nước. Nhưng tín điều Cộng sản đưa giai cấp công nhân lên làm chủ thể, lấy giai cấp nông dân nghèo là đồng minh, coi các thành phần khác là đối lập, cần đánh đổ, cải tạo, chuyên chính. Những cuộc đánh đổ (cải cách ruộng đất), cải tạo (công thương  nghiệp tư bản tư doanh), chuyên chính (Nhân văn Giai phẩm) là những đòn chí tử, liên tiếp đánh vào khối đoàn kết dân tộc.

Chiến thắng năm 1975 không phải là chiến thắng của ý thức hệ Cộng sản mà là chiến thắng của ý chí dân tộc, của nền văn hóa dân tộc Việt Nam. Chiến thắng năm 1975 không phải là chiến thắng của miền Bắc với miền Nam mà là chiến thắng của cả dân tộc Việt Nam. Đặt dân tộc lên trên, chúng ta sẽ có một tiềm lực vô cùng to lớn để xây dựng đất nước. Cơ sở vật chất kĩ thuật và lực lượng lao động cao cấp còn ở lại miền Nam là một vốn quí, một bệ phóng thuận lợi để nhanh chóng cất mình bay lên cùng những con rồng kinh tế châu Á. Nhưng giành hết chiến thắng của dân tộc về đảng, những người Cộng sản trở nên kiêu ngạo, tự mãn, lại càng tư tin vào tín điều Cộng sản! Lại say sưa đấu tranh giai cấp! Lại cải tạo công thương nghiệp tư bản tư doanh! Lại hủy hoại khối lượng lớn của cải, làm tan hoang những cơ sở vật chất của một nền sản xuất công nghiệp tương đối phát triển! Lại hận thù dân tộc, đẩy hàng vạn người đã tham gia chính quyền cũ vào những trại cải tạo, gây chia rẽ, li tán trong lòng dân tộc! Thời cơ mất đi! Tiềm lực vô cùng quí giá để phát triển đất nước cũng mất đi! Đất nước bị đẩy đến tận cùng quẫn bách. Kinh tế kiệt quệ! Lòng người li tán! Thế giới cấm vận! Năm 1975, kinh tế Việt Nam ngang ngửa với các nước Đông Nam Á thì nay tụt lại sau vài chục năm!

Nỗi đau li tán còn khoét sâu trong lòng dân tộc lại lộ ra mỗi khi lãnh đạo nước ta đến Mĩ đều có những đoàn người của cộng đồng người Việt ở Mĩ rầm rộ biểu tình chống đối. Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết phải đi cổng sau vào Nhà Trắng gặp Tổng thống Mĩ vì cổng trước bị đoàn người biểu tình phong tỏa! Đau quá! Người đứng đầu nhà nước đã đánh thắng Mĩ phải đi cổng sau Phủ Tổng thống vào gặp người đứng đầu nước chủ nhà thua trận! Nỗi đau li tán dân tộc dẫn đến nỗi đau quốc thể! Đặt giai cấp lên trên dân tộc nên đến nay đất nước thống nhất đã hơn 30 năm mà vẫn chưa thể hòa giải, hòa hợp dân tộc!

Nước Đức thống nhất sau Việt Nam 14 năm rưỡi. 9.11.1989 bức tường Berlin dài 155 kilomet do nhà nước Cộng sản Đông Đức xây bị dân Đức phá sụp đổ. Hai miền Đông – Tây nước Đức ôm chầm lấy nhau. Nước Đông Đức Cộng sản bị xóa sổ, bị gom về với Tây Đức Tư bản. Đặt dân tộc Đức vĩnh hằng lên trên ý thức hệ nhất thời, không có một trại cải tạo nào dành cho viên chức chính quyền Đông Đức. Địa lí Đức thống nhất. Dân tộc Đức cũng thực sự thống  nhất, hòa hợp. Bà Angela Merkel Thủ tướng nước Cộng hòa Liên bang Đức hiện nay vừa tái trúng cử nhiệm kì thứ hai là đoàn viên thanh niện Cộng sản Đông Đức trước đây.

Nỗi đau li tán của dân tộc Việt Nam còn âm ỉ, nhức nhối đến hôm nay là hậu quả tất yếu của kiên trì tín điều Cộng sản đưa giai cấp lên trên dân tộc, là trách nhiệm không thể chối bỏ của đảng Cộng sản.

B. Đặt lợi ích của đảng lên trên lợi ích dân tộc

Với chuyên chính vô sản tạo ra những cuộc đấu tố, thanh trừng thảm khốc, với nền kinh tế kế hoạch duy ý chí bóp nghẹt sản xuất và cuộc sống, với nền văn hóa nghệ thuật khuôn phép, xơ cứng, triệt tiêu tìm tòi, sáng tạo, sau gần nửa thế kỉ tồn tại, hệ thống Cộng sản thế giới khuôn xã hội con người vào khuôn mẫu ra đời từ thế kỉ 19 trái tự nhiên, tất yếu phải sụp đổ. Từ một hệ thống Cộng sản thế giới trải rộng thành một khối lớn từ châu Âu sang châu Á nay chỉ còn năm nước Cộng sản như năm hòn đảo chơi vơi và Việt Nam là một hòn đảo chơi vơi và nhỏ bé. Đây chính là lúc phải bừng tỉnh để nhận lại đường, từ bỏ sự trì trệ, trái tư nhiên, đưa đất nước trở lại dòng chảy tiến hóa, cùng nhịp bước với sự phát triển của loài người. Làm việc này không phải chỉ vì đất nước, vì dân tộc mà trước hết vì chính đảng Cộng sản để đảng thoát khỏi xơ cứng, trì trệ của những tín điều đã bị thực tế cuộc sống bác bỏ, đã bị lịch sử chứng minh là sai trái, để đảng Cộng sản vẫn giữ được vai trò lãnh đạo bằng lòng tin và sự gửi gắm của nhân dân, chứ không phải bằng điều 4 của Hiến pháp, không phải bằng bạo lực chuyên chính vô sản. Nhưng đảng ở cấp cao đã không làm được như thế! Không có sự nhạy bén, năng động của tư duy công nghiệp để thắng sức ỳ của tư duy nông  nghiệp thô sơ, không có sự mẫn cảm và sáng láng của trí tuệ và tài năng tạo ra bước ngoặt cần có cho dân tộc, vẫn kiên trì với những tín điều Cộng sản, những người lãnh đạo đảng ở cấp cao đã bình thản neo đất nước ta, dân tộc ta trên hòn đảo chơi vơi. Để tồn tại được trên hòn đảo chơi với đó, đảng đã thực hiện hai điều ngược với quyền lợi nhân dân và dân tộc.

. Bạo lực chuyên chính vô sản lại được sử dụng với nhân dân

Nhân dân có tiếng nói xây dựng, đóng góp, nói tiếng nói bức thiết của cuộc sống, tiếng nói vì lợi ích chính đáng của người dân nhưng không thuận tai đảng, không phù hợp với lợi ích của đảng, có hại cho sự tồn tại của đảng thì nhân dân nói tiếng nói đó liền bị đẩy sang phía kẻ thù “âm mưu diễn biến hòa bình của các thế lực thù địch”, phải chuyên chính! Đẩy nhân dân trở thành kẻ thù, hàng loạt vụ bắt bớ đã diễn ra, hàng loạt cuộc đấu tố dựng tội tàn nhẫn, hàng lọat phiên tòa đã tuyên những bản án khắc nghiệt. Chuyên chính vô sản đã gây ra Cải cách ruộng đất, Cải tạo công thương nghiệp tư bản tư doanh, Vụ án Nhân Văn Giai phẩm, Vụ án Xét lại chống đảng, đã chà đạp lên số phận bao người trung thực, tài giỏi, gây nỗi kinh hoàng cho dân tộc, gây thiệt hại vô cùng to lớn cho đất nước. Những cuộc bắt bớ, đấu tố đang diễn ra là cuộc cải cách ruộng đất kinh hòang năm nào vẫn đang âm thầm tái diễn đến tận hôm nay! Sức mạnh tạo ra bằng lòng tin mới là sức mạnh trường tồn, vô tận. Đó là sức mạnh của lẽ phải, của nhân nghĩa, của lòng người. “Việc nhân nghĩa cốt ở yên dân” (Nguyễn Trãi). Sự nhân nghĩa tạo ra sự yên dân, tạo ra sức mạnh trường tồn. Sức mạnh của bạo lực là sức mạnh nhất thời, sức mạnh nghịch đạo. “Cái còn thì sẽ còn nguyên / Cái tan thì tưởng vững bền cũng tan” (Trần Đăng Khoa) Sức mạnh bạo lực ngự trị ở xã hội yên hàn là sự bất ổn lớn của cuộc sống, là nguy cơ lớn cho dân tộc.

. Liên minh thua thiệt với Trung Quốc

Là một đảng nhỏ bé, lại theo đuổi chủ nghĩa quốc tế vô sản, đảng Cộng sản Việt Nam muốn tồn tại không thể thiếu thành tố quốc tế. Suốt quá trình tồn tại trước đây, đảng Cộng sản Việt Nam luôn coi đảng Cộng sản Liên Xô và nhà nước Xô Viết là niềm tin, là chỗ dựa vững chắc. Đảng Cộng sản Liên Xô giải tán. Nhà nước Xô Viết tan rã. Mất chỗ dựa tưởng như trường thành bền vững muôn đời, chơi vơi giữa thế giới đang ầm ầm biến chuyển không thuận cho Cộng sản, lại ảo tưởng rằng cùng là nước Cộng sản, cùng kiên trì con đường Xã hội chủ nghĩa, Trung Quốc sẽ thay thế Liên Xô, giương cao ngọn cờ Cộng sản, làm chỗ dựa cho các nước Cộng sản còn lại, những người lãnh đạo đảng Cộng sản Việt Nam đã cố quên đi bản chất tham lam, bành trướng của Trung Quốc, cố quên đi bàn tay những người lãnh đạo Trung Quốc còn đỏ lòm máu nhân dân Việt Nam, cố quên đi cuộc chiến tranh biên giới phía Bắc nước ta do Trung Quốc phát động giết hại hàng vạn đồng bào chiến sĩ ta năm 1979, cố quên đi những cuộc chiến do Trung Quốc gây ra chiếm đất, chiếm biển đảo của ta. Cuộc chiến năm 1974 đánh chiếm toàn bộ quần đảo Hòang Sa của ta. Cuộc chiến năm 1988 đánh chiếm một phần quần đảo Trường Sa của ta, giết hại gần 70 chiến sĩ ta. Cố quên đi để cầu thân với Trung Quốc, tìm chỗ dựa để đảng tồn tại, cố lấy lòng lãnh đạo Trung Quốc để giữ chiếc ghế quyền lực!

Nhìn thấy cuộc chiến tranh chống Mĩ của ta rất có lợi cho Trung Quốc. Cuộc chiến tranh ấy vừa làm cho Mĩ sa lầy, yếu đi, để Trung Quốc vượt lên, vừa làm cho Việt Nam kiệt quệ càng phải phụ thuộc vào Trung Quốc, Trung Quốc liền trù tính thiết kế cuộc chiến tranh ấy theo công thức: Đánh Mĩ = Máu người Việt Nam + Vũ khí, trang bị Trung Quốc. Viện trợ của Trung Quốc cho Việt Nam trong kháng chiến chống Mĩ rất to lớn, cấp bách. Sự phối hợp giữa Việt Nam với Trung Quốc trong đối sách quốc tế của cuộc chiến tranh cũng rất quan trọng, khẩn thiết. Khẩn trương, cơ mật như vậy nhưng lúc đó đâu có cần lập đường dây nóng, đường dây bảo mật! Thế mà ngày nay, trong mối bang giao hòa hiếu thông thường, trong cuộc sống hòa bình, dân chủ, công khai, dân biết, dân bàn, dân làm, dân kiểm tra, Trung Quốc và Việt Nam lại phải lập đường dây nóng, đường dây bảo mật giữa lãnh đạo hai nước. Đầu tháng 6. 2008, Tổng bí thư Nông Đức Mạnh sang Trung Quốc, đường dây nóng giữa lãnh đạo cấp cao hai nước được đề xuất. Chỉ bốn tháng sau, tháng 10. 2008 Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng sang Trung Quốc chính thức kí kết văn bản thiết lập đường dây này. Tháng 5. 2008, tên đường dây được gọi là đường dây nóng. Đến tháng 10. 2008 được gọi là đường dây bảo mật. Với người dân, đó là đường dây vô cùng bất bình thường. Từ đường dây bất bình thường đó mà bao nhiêu điều bất bình thường trong quan hệ Việt Nam – Trung Quốc đã xảy ra. Nhà nước Trung Quốc cứ ngang ngược lấn tới và nhà nước Việt Nam cứ cam tâm chấp nhận!

Trung Quốc sáp nhập quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa của Việt Nam vào phủ huyện Tam Sa của họ. Học sinh, sinh viên Hà Nội liền mang cờ Tổ quốc, mang băng chữ Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam tập hợp đông đảo nhưng ôn hòa và trật tự trước sứ quán Trung Quốc. Ngày 9.1.2008 có mặt ở Hà Nội, tôi đã được chứng kiến cuộc tập hợp của lòng yêu nước đó. Tôi đã được nghe tiếng hô Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam. Đó là tiếng nói của lịch sử dựng nước Việt Nam, tiếng nói của những người Việt Nam ở những thế kỉ xa xưa đã dong buồm cánh dơi ra nhận đất Hoàng Sa, Trường Sa, tiếng nói của Lê Quý Đôn, nhà bác học Việt Nam từ thế kỉ 18 đã vẽ chuỗi đảo cát vàng Hoàng Sa, Trường Sa trong bản đồ Việt Nam, tiếng nói của đội binh Hoàng Sa được triều đình nhà Nguyễn phái ra giữ đất Hoàng Sa, tiếng nói của những người lính Việt Nam đã bỏ mình ngoài biển Đông trong cuộc chiến đấu bảo vệ Hoàng Sa, Trường Sa. Đó là tiếng nói của ý chí mọi thế hệ người Việt Nam khẳng định chủ quyền, toàn vẹn lãnh thổ với mảnh đất đã thấm đẫm máu xương tổ tiên người Việt, là tiếng nói vô cùng  cần thiết trước tham vọng bành trướng của Trung Quốc. Nhưng một lực lượng công an hùng hậu được huy động đến quyết liệt và nhanh chóng giải tán cuộc tập hợp của lòng yêu nước, bắt đi những người nồng nhiệt bộc lộ lòng yêu nước. Nhìn sắc áo xanh, áo vàng công an giăng kín che chở sứ quán Trung Quốc và sát khí đằng đằng xua đuổi, giằng kéo bắt bớ thanh niên ta, giật xé băng chữ Hoàng Sa Trường Sa là của Việt Nam, trong lòng tôi nghẹn một nỗi đau xót, tủi nhục!

Ngày 17 tháng 2 năm nay, 2009, tròn 30 năm cuộc chiến tranh biên giới phía Bắc cũng là lần giỗ tròn thứ 30 hàng vạn đồng bào chiến sĩ ta đã ngã xuống để bảo vệ đất đai biên cương nhưng gần ngàn cơ quan thông tấn báo chí cả nước được lệnh không được nói một lời, không được viết một chữ nhắc đến sự kiện này, không được nhắc đến sự hi sinh bi tráng và cao cả của đồng bào chiến sĩ ta trong cuộc chiến giữ nước này! Trong khi đó, một nhà xuất bản cấp nhà nước của ta lại xuất bản tập sách dịch của Trung Quốc ca ngợi những người lính Trung Quốc đã sang chinh phạt Việt Nam! Ôi chao, để làm đẹp lòng những người lãnh đạo Trung Quốc, để có chỗ dựa cho đảng, chúng ta phải vô ơn và nhục nhã phỉ báng cả hương hồn liệt sĩ của chúng ta! Đảng tồn tại bằng cách đó, làm sao tôi có thể đứng trong đảng đó được!

Báo Du Lịch đăng bài tri ân chiến sĩ quân đội ta đã chiến đấu hi sinh để bảo vệ Trường Sa thì báo bị đình bản! Blogger viết blog bày tỏ sự bất bình trước việc dân ta đánh cá trên vùng biển của ta bị lính Trung Quốc bắt giữ, đánh đập, cướp bóc, thì Blogger bị bắt! Còn báo Điện tử đảng Cộng sản Việt Nam sốt sắng tiếp sóng tuyên truyền cho Trung Quốc khẳng định Hoàng Sa là của Trung Quốc thì báo bình thản vô can!

Những sự việc đau lòng, tủi nhục này diễn ra hàng ngày nhiều lắm, không sao kể xiết!

Những nhượng bộ, thỏa hiệp để Trung Quốc vạch lại biên giới, phân chia lại vùng biển, chiếm đất, chiếm biển của ta. Trong thư ngỏ gửi Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng ngày 3. 3. 2009 tôi đã dẫn chứng về việc mất đất mất biển. Những hợp đồng kinh tế dễ dãi, ưu ái dành cho Trung Quốc. Đại dự án bô xít gây lo lắng bất an cho cả dân tộc về môi trường, về văn hóa, về an ninh quốc phòng và đại dự án bô xít không vì nhu cầu cấp bách của sự phát triển kinh tế đất nước mà chỉ vì năm 2001, vừa trở thành người lãnh đạo cao nhất của đảng Cộng sản Việt Nam, Tổng bí thư Nông Đức Mạnh sang Bắc Kinh ra mắt những người lãnh đạo đảng Cộng sản Trung Quốc, từ bô xít đột ngột xuất hiện trong tuyên bố chung Giang Trạch Dân – Nông Đức Mạnh: “Nhất trí thúc đẩy các doanh nghiệp hợp tác lâu dài trong dự án bô xít nhôm Đắc Nông”. Năm 2006, từ bô xít lại được nhắc lại trong thông báo về chuyến thăm Việt Nam của Tổng bí thư đảng Cộng sản Trung Quốc Hồ Cẩm Đào: “Khẩn trương bàn bạc  và thực hiện các dự án lớn như bô xít Đắc Nông”! Thế là dự án bô xít Tây Nguyên trở thành “chủ trương lớn của đảng và nhà nước ta” (lời tuyên bố của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng).

Căn nguyên vì sao Trung Quốc cần khai thác bô xít của Việt Nam và mối nguy hại của việc khai thác bô xít Tây Nguyên tôi đã nêu trong thư ngỏ gửi Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng ngày 3. 3. 2009. Điểm xuất phát của dự án bô xít Tây Nguyên là từ chuyến đi Trung Quốc của người đứng đầu đảng Cộng sản Việt Nam và từ chuyến đi Việt Nam của người đứng đầu đảng Cộng sản Trung Quốc, sự nôn nóng thúc giục thực hiện dự án bô xít Tây Nguyên của phía Trung Quốc, sự phân tích thấu đáo của các nhà khoa học chỉ ra sự thua thiệt về kinh tế, mối nguy cơ về môi trường, về văn hóa, nỗi bất an về thế chiến lược quốc phòng của dự án bô xít Tây Nguyên đã cho thấy chủ trương lớn này của đảng không vì dân tộc Việt Nam! Cũng không vì dân tộc Việt Nam những đoàn người Trung Quốc lũ lượt đến Tây Nguyên, đào bới bô xít, đến Quảng Ninh, Hải Phòng, Khánh Hòa làm cảng biển, những người Trung Quốc sục sạo khắp rừng sâu núi thẳm với danh nghĩa thăm dò khai thác khoáng sản nhưng thực chất họ làm gì chúng ta không biết! Càng không vì dân tộc Việt Nam những đoàn ô tô tải sức chở trên 20 tấn đêm đêm ầm ầm chở khoáng sản hiếm, tài nguyên quí của nước ta kìn kìn chạy sang phương Bắc!

Vì mối giao hòa với Trung Quốc làm chỗ dựa bảo đảm cho sự tồn tại của đảng Cộng sản Việt Nam mà đất đai của tổ tiên không được bảo toàn, quyền lợi kinh tế đất nước không được coi trọng, đạo lí làm người, văn hóa dân tộc không được giữ gìn, cả đến quyền công dân, lòng yêu nước của nhân dân không được nhìn nhận thì tôi không thể là đảng viên Cộng sản như vậy. Tôi xin trở về làm quần chúng, làm dân thường, đau nỗi đau của dân, cùng dân lo toan giữ lấy nước.

III. ĐẢNG ĐANG THỰC HIỆN NHỮNG ĐIỀU TRÁI VỚI TƯ TƯỞNG HỒ CHÍ MINH

Trong đời sống chính trị của đất nước ta hiện nay, từ ngữ có tần số sử dụng cao nhất là từ Hồ Chí Minh. Thần thánh hóa Hồ Chí Minh, đảng Cộng sản Việt Nam luôn luôn nói đi theo con đường Hồ Chí Minh đã chọn, rầm rộ học tập tư tưởng đạo đức Hồ Chí Minh nhưng trong thực tế đã hoàn toàn làm trái tư tưởng đạo đức Hồ Chí Minh. Trong bài viết “Ăn mày dĩ vãng –  thực chất cuộc vận động học tập tư tưởng đạo đức Hồ Chí Minh”, tôi đã thẳng thắn nêu ra sự làm trái đó chính là để bảo vệ tư tưởng dân tộc rất sâu đậm của Hồ Chí Minh, bảo vệ hình ảnh bình dị và vô cùng gần gũi, thân thiết với dân của Hồ Chí Minh, những mong đảng tỉnh táo, dũng cảm nhìn nhận, xem xét lại. Hai cội nguồn sức mạnh của đảng là tinh thần dân tộc và tư tưởng Hồ Chí Minh. Mà cốt lõi tư tưởng Hồ Chí Minh cũng là dân tộc. Khởi đầu con đường cách mạng của Hồ Chí Minh là dân tộc và đích đến của con đường ấy cũng là dân tộc. Như trên tôi đã nêu, đảng đã lấy giai cấp đánh tan rã, li tán, suy yếu dân tộc. Nay đến tư tưởng Hồ Chí Minh, đưa ra học tập ồn ào nhưng từ lâu, đảng đã bác bỏ những tư tưởng cơ bản của Hồ Chí Minh. Bài “Ăn mày dĩ vãng” tôi viết về sự bác bỏ đó. Đó là đóng góp của tôi, một đảng viên với đảng, là bộc lộ lòng yêu nước, bộc lộ tấc lòng trung trinh với dân tộc, với tổ quốc Việt Nam thân yêu của tôi.

Nhưng trong cuộc họp tôi được mời tham dự với nội dung “Nghe UBKT/ĐU thông báo việc giải quyết tài liệu Ăn mày dĩ vãng – thực chất cuộc vận động học tập tư tưởng đạo đức Hồ Chí Minh“, ngày 13.11.2009, đảng ủy nơi tôi sinh hoạt đã kết luận bài viết của tôi “đã phủ định chủ nghĩa Mác – Lê nin, tư tưởng Hồ Chí Minh, đã thể hiện rõ đồng chí không còn trung thành với đảng, với tổ quốc Việt Nam xã hội chủ nghĩa, đã xuyên tạc, bôi nhọ hình ảnh lãnh tụ Hồ Chí Minh.” Đó là kết luận áp đặt, khiên cưỡng, thiếu thiện chí với tôi và né tránh, không đủ dũng khí nhìn vào sự thật.

IV. LỜI KẾT

Tất cả những điều tôi trình bày ở trên bộc lộ sự thất vọng của tôi về đảng Cộng sản Việt Nam hiện nay. Vì thế tôi xin từ bỏ đảng tịch đảng viên Cộng sản. Cuộc sống luôn vận động và phát triển. Tư tưởng con người cũng luôn vận động và phát triển. Không còn vận động và phát triển được sẽ bị cuộc sống đào thải. Tình cảm của tuổi trẻ đưa tôi đến với đảng Cộng sản. Hiểu biết của nhận thức và thực tế cuộc đời đưa tôi đến quyết định từ bỏ sự lựa chọn cảm tính của tuổi trẻ. Tôi đã tự nguyện vào đảng, nay tôi tự rút ra khỏi đảng cũng là việc rất bình thường, lành mạnh đối với đảng cũng như với riêng tôi. Đảng ủy cần nhìn nhận sự việc ở góc nhìn của sự vận động, là sự bình thường, sinh động của cuộc sống, không nghiêm trọng hóa sự việc để dẫn đến qui kết, truy bức tư tưởng.

Tôi cảm ơn.

Ngày 20 tháng 11 năm 2009

Người viết

 

PHẠM ĐÌNH TRỌNG

 Nhà văn

 

http://bauxitevietnam.info/c/19423.html

Entry filed under: bloggers, Các tin liên quan. Tags: , .

Vụ án NTSH: Cú đánh của đảng CSVN kết liễu nền kinh tế tập thể XHCN Im lặng là Vàng hay im lặng là Hèn?

10 Comments Add your own

  • 1. Hoa-Binh  |  November 27, 2009 at 8:49 pm

    Tôi rất trân-trọng bài viết của bác
    Nhận thức kịp-thời., dứt-khoác tư-tưởng , hành-động can-đãm , mặc dầu có thể có những điều không hay sẻ sảy ra cho bác hay không ? Nhưng qua bài của bác sẻ giúp cho nhiều người suy-nghỉ và đánh động vào lương-tâm của nhiều người …tôi vẩn tin trên đất nước Việtnam thân-yêu còn nhiều người còn lương-tâm và còn trái tim của một con người

  • 2. anh day  |  November 27, 2009 at 9:03 pm

    Chúc mừng bác Phạm Đình Trọng đã Tỉnh Ngộ về với Dân Tộc.

    Có lẽ bác Trọng đã lỡ đọc góp ý của em là sẽ đưa các bác Đảng Viên ra sống ngoài đảo nên bác ấy Rét Quá.

    Bác đã anh dũng từ bỏ Đảng Cộng Sản Việt Nam để bác khỏi bị lôi ra đảo Côn Sơn hay đảo Phú Quốc sinh sống.

    Cứ theo tình trạng này thì các bác Đảng Viên sẽ từ bỏ Đảng hết vì chẳng mấy ai muốn sống ngoài Đảo làm nghề leo cây hái trái hay là săn bắt hái lượm ở ngoài í

    Chào các bác, em phải vội đi ra tham quan Đảo Khỉ ở ngoài Cần Giờ đây, xe đang đợi trước cửa rồi, Chào !

  • 3. yeunuoc  |  November 27, 2009 at 10:58 pm

    Nếu tất cả Đảng viên như bác Trọng thì hay quá. Nếu nhân dân cả nước đồng loạt không đóng thuế xem cái Đảng bóc lột đó thoi thóp được bao lâu!

  • 4. Hùng Anh  |  November 28, 2009 at 11:17 am

    Tôi đã đọc một số bài viết của bác Trọng. Vâng! Đây là một đảng viên chân chính, những điều tâm huyết với trách nhiệm của một con dân nước Việt của bác đã đối với đất nước đã cho chúng ta thêm một góc nhìn đúng đắn hơn về thực trạng đất nước. Chúc bác mạnh khoẻ, bình an. Cám ơn Mr, Định!

  • 5. bó tay  |  November 28, 2009 at 11:51 am

    Hôm trước tôi có đọc bản tin giả định của ai đó viết về việc hội nhà văn quyết định giải tán… không lẽ việc này đang trở thành sự thật ?

    Tôi hiểu đơn giản là nếu càng ngày càng có nhiều người can đảm, trả thẻ đảng… rồi từ tổ chức quốc doanh cũng từ từ giải thể…. các nhóm, các hội, các tổ chức độc lập từ từ xuất hiện thay thế thì rõ ràng nước mình đang làm cuộc cách mạng hỏa bình, thay đổi thê chế mà không cần tiếng súng.

    Đúng là một tin vui. Chúc bác Trọng mạnh khoẻ.

  • 6. Hoa mặt trời  |  December 3, 2009 at 12:17 am

    Bác thực sự là người đáng được nể Trọng.

  • 7. Ngac Nhien  |  December 4, 2009 at 4:54 pm

    Đọc lá đơn này thấy đầy tâm huyết, tuy nhiên có một thắc mắc gởi bác Trọng: vấn đề cải cách ruộng đất và Nhân văn giai phẩm diễn ra trước khi bác vào Đảng, nếu nhận thức là nó sai tại sao bác lại vào, rồi bây giờ kể lể ? Hay hồi đó còn trẻ tuổi “bồng bột”, giờ gần đất xa trời rồi mới “sáng ra”?

  • 8. Tem phiếu  |  December 4, 2009 at 5:55 pm

    Ấy, ấy, cậu Ngac Nhien không sống ở miền Bắc XHCN nên cậu không hiểu chứ không phải bác Trọng lúc trẻ tuổi “bồng bột” đâu cậu ạ !

    Khổ lắm, hoàn cảnh là nó như thế này. Cái ngày trước ấy, cái ngày mà còn bao cấp ấy. Ai mà được kết nạp Đảng thì được tiêu chuẩn nhu yếu phẩm nhiều hơn thường dân một tí, thêm tí gạo, tí đường, tí đỗ xanh, tí thịt ấy mà. Cậu hiểu không nào ? Ai mà cầm được cái thẻ Đảng thì ối giời ơi còn sướng hơn là bắt được vàng ấy mà, cậu hiểu chưa nào ?

    Có thẻ Đảng thì đi đâu cũng dễ dàng, đi mua vé tàu điện, tàu hỏa cũng được ưu tiên bán trước, cậu hiểu chưa nào ?

    Vả lại, cậu có biết không, hồi ngày trước ấy mà, bạn của nước ta chỉ là Cuba ốm đói như mía rừng, Trung Quốc tương chao, Liên Xô bánh mì đen chứ làm gì có đô la với ơ rô nên có muốn “động lòng tham” cũng chả được cậu ạ, cái gì cũng dùng tem phiếu cả, lấy đâu ra tiền mà tham nhũng, hiểu chưa cậu ?

    Ối dào, ngày nay đất nước ta, Đảng ta đã “sáng ra” biết rằng chơi với mấy thằng tư bản thì mới giàu mạnh được và lại có kẻ đội cả mâm tiền tới nhà cúng như kiểu cúng rằm tháng 7 đấy, ai chả thích.

    Tớ thì “sáng ra” lâu lắm rồi nhưng không dám nói ra cậu ạ, tớ còn thua Nhát Sĩ Tô Hải không dám nói chứ đừng nói là viết Hồi Ký, Hồi Két gì. Tớ muốn nói lâu rồi nhưng lại sợ nói ra thì nó lại cúp lương, cúp tem phiếu thì hóa ra mình tự giết mình à.

    Tớ phải chờ tới cái thời Kinh Tế Thị Trường này không còn lệ thuộc vào tem phiếu nên tớ mới dám hé đầu lộ diện.

    Nói chả giấu gì cậu, lúc tớ đi kháng chiến thì thỉnh thoảng biệt kích Mỹ chiêu dụ chúng tớ bằng cách cho tàu bay thả dù xuống rừng từng kiện hàng đầy sô cô la và kẹo bánh ngon vô kể, chúng tớ vớ được giấu kín trong hang lâu lâu cho anh em trong tổ vào lấy một ít để cải thiện bữa ăn.

    Chúng tớ muốn Hồi Chánh nhưng lại sợ bọn đồng chí thủ tiêu nên lại thôi, cậu thông cảm giùm tớ tí nhé. Tớ còn thua xa Nhát Sĩ Tô HảI nêu cậu không nên trách tớ.

  • 9. Ngac Nhien  |  December 5, 2009 at 11:06 am

    Oh vậy té ra bác Trọng cũng vì mấy cái tem phiếu nên mới vào Đảng à, vậy mà bác ấy viết quá trời về lý tưởng khi vào Đảng, làm mình cứ tưởng … Té ra …

  • 10. Nhát Sĩ Tô Hải  |  December 6, 2009 at 3:16 pm

    Thư ngỏ gửi nhà văn Phạm Đình Trọng
    Tô Hải

    “… hãy tin rằng: Theo chân anh, sẽ còn có nhiều người, nhất là giới cầm bút, sẽ gạt bỏ mọi nỗi “Sợ” – nỗi “Hèn” để giã từ cái trách nhiệm “đội tiền phong của giai cấp” một cách công khai như anh. Được thế thì quần chúng nhân dân, trong đó có quần-chúng-già này phải vô cùng hân hoan ngả nón đón chào!…”

    Đồng kính gửi những ai đang có cùng ý nghĩ như anh mà còn chưa dám làm…

    Tôi có ý định bắt đầu bài viết vào ngay phần “Tuy nhiên”, để khỏi bước vào con đường mòn “khen lấy lệ” rồi mới… ”Tuy nhiên”… Ấy vậy mà… sau khi theo dõi trên các trang mạng, trên báo chí nước ngoài (tất nhiên không ông tổng biên của tờ báo trong nước nào dám cho đăng bản tuyên bố bi hùng và thống thiết của anh!), đọc các lời bình luận của Ta, của Tây, đặc biệt là của các bloggers trong và ngoài nước,… tôi vẫn thấy những lời tán thưởng, biểu dương, những lời hứa sẽ học tập của lớp “hậu sinh”, thì tôi thấy cần nêu thêm mấy điều ưu việt của bản tuyên bố từ bỏ đảng tịch của anh mà chưa thấy ai nhắc tới. Thế là tôi lại bắt buộc phải đi vào lối mòn mà khen anh mấy điểm (khen thực lòng chứ không phải khen lấy lệ) để rồi, sau đó đi vào… “Tuy nhiên”! Đó là:

    A- Anh là người đầu tiên giã từ Đảng với một bản tuyên ngôn (manifeste) có kèm theo một bản lên án (procès) rất hùng hồn, thẳng thắn, không ngại ngùng, e sợ và đầy tính thuyết phục;

    B- Bản “tuyên ngôn” của anh ra đời đúng lúc, đúng thời cơ, khi Đảng đang chuẩn bị Đại Hội lần thứ 11, dù muốn hay không, cũng làm tất cả những ai đang còn ấp úng, ỡm ờ, còn cố bám víu vào những lợi quyền cuối cùng, tuy niềm tin đã cạn kiệt, phải giật mình khi còn sinh hoạt Đảng nếu họ có dịp tiếp cận với nó.

    C- Nó đánh đổ tất cả những ý tưởng ngây thơ hoặc… ”cơ hội” của những ai đang cố “vẽ đường” cho Đảng những giải pháp lố bịch như “nên chia Đảng ra làm hai” (!?), nên “cho” thành lập, hoặc phục hồi những đảng “Dân Chủ”, “Xã Hội”… cũ, kể cả… đổi tên Đảng để rồi Đảng… vẫn lãnh đạo toàn diện và uy tín của Đảng sẽ trở lại, và vinh quang vẫn thuộc về Đảng ta muôn đời!? (hãy đọc bài góp ý của Tống Văn Công, Trần Lâm…)

    D- Đối riêng với giới văn nghệ, báo chí, xưa nay nổi tiếng là… trùm “Sợ” và… trùm “Hèn”, Phạm Đình Trọng đã làm được hơn cả mấy bác, mấy chú, chết rồi mới cho ra được một vài bài thơ “Bánh vẽ”, “Trừ đi” của CLV, hoặc tự thú như NĐT “Mặt tôi nhuốm xanh,nhuốm đỏ… Thôi xin tha cho mọi lỗi lầm”. Kể cả bản cáo trạng hoành tráng “Đi tìm cái tôi đã mất” của Ng.Kh cũng chỉ là những “di cảo”… mà người ta dễ cho là “đồ dỏm của các lực lượng thù địch” nặn ra. Dẫn chứng là: Cho tới nay có ông công an làm văn nghệ nào chửi bới trên báo của họ đâu! Còn anh Trọng thì đang còn sống sờ sờ đây. Địa chỉ đang còn công khai tên mặt đất Việt Nam này.

    Vậy mà anh đã vượt qua được nỗi “Sợ” để làm một việc mà, nếu muốn, người ta sẽ ghép anh vào đầy đủ thứ tội, “lợi dụng dân chủ nói xấu Đảng” (mà Đảng là “siêu chính phủ” thì ai cũng biết), xuyên tạc đường lối chủ trương của Đảng-Nhà Nước, gạch tên anh khỏi Hội Nhà Văn, thậm chí đưa anh ra đấu tố hoặc mời anh vào tù với đủ mọi tội danh mà họ muốn ghép. Vậy mà anh vẫn công khai nói lên tất cả những gì anh cần nói rồi đi đến quyết định “giã từ Đảng”. Điều này chắc các ông Garaudy, J.P.Sartre, Djilas… và hàng ngàn văn nghệ sĩ Châu Âu bỏ Đảng sau “mùa xuân Praha”, không cần chú ý như anh… Tôi phục anh và yêu anh nhất là ở điểm này đó!

    “Tuy Nhiên”…

    Tuy nhiên, đọc đi đọc lại bản “cáo trạng”, mang tính chất một hồi ký ngắn gọn (mémoires condensées) về cuộc đời tự nguyện đi theo Đảng làm cách mạng của anh, tôi vẫn thấy có những điều… đáng tiếc, hoặc “giá như”.

    1- Anh vẫn thấy cái quá trình đi theo Đảng “đánh Mỹ giải phóng dân tộc” là hồn nhiên, trong sáng, đáng tự hào.Anh không sai mà chỉ có Đảng sai thôi hay sao? Trong bản tuyên ngôn ra khỏi Đảng của anh đã 3 lần anh dùng cái cụm từ “đánh thắng Mỹ” và khẳng định “Chiến thắng 1975 là chiến thắng của ý chí dân tộc”(?!). Có thật là dân tộc ta đã thắng Mỹ ở miền Nam, hay chủ nghĩa cộng sản đã thắng ở mảnh đất còn lại ở Việt Nam không cộng sản? Anh hãy đọc lại những gì sau chiến thắng 75,người ta đã viết, đã tuyên bố và nhất là đã làm ở mảnh đất miền Nam này (Chính anh cũng nói qua và chỉ nhận thức đó là sai lầm). Không phải! Trước khi vào tiếp quản miền Nam, chính ông Hoàng Tùng, bí thư T.Ư Đảng đã giơ hai nắm đấm cụng vào nhau trước ngực mà nói với chúng tôi rằng: ”Cuộc đụng đầu lịch sử (sic)với bon Đế Quốc, đứng đầu là Đế Quốc Mỹ, tạm thời dừng ở đây. Nếu còn sức, có thời cơ, chúng ta chẳng ngại gì không tiến thẳng tới… Ấn Độ!” Và cái gì đã xảy ra thì mọi người đã biết. Vội vã đổi tên nước, vội vã đổi tên Đảng để khẳng định CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN ĐÃ TOÀN THẮNG TRÊN MẢNH ĐẤT CHỮ S NÀY.

    Cho đến hôm nay, dù đã “ Đổi mới hay là chết”, các vị lãnh đạo cao nhất vẫn kiên trì ôm lấy chủ nghĩa Mác Lê-Nin, một tấc không đi, một ly không rời (hãy đọc kỹ chỉ thị 34). Cho nên, không phải chỉ có Đảng ta sai mà cả cái chủ nghĩa điên rồ muốn nhuộm đỏ cả thế giới nó sai, sai đến cả những nước thành trì của cách mạng vô sản cũng dẹp bỏ nó, vứt nó vào sọt rác của lịch sử… (kể cả thằng Tàu nó cũng chẳng thờ mấy ông Mác, ông Lê từ lâu rồi từ khi Đặng đưa ra lý thuyết “mèo, chuột”)… Vậy thì… “giá như”anh, lên án thẳng cái nguyên nhân của mọi nguyên nhân là cái chủ nghĩa điên khùng (của một thằng Tây mới 30 tuổi) đã đưa cả thế giới vào những cuộc đấu tranh giai cấp triền miên gần một thế kỷ… Chỉ riêng những nước không có Đảng kể cả 16 quốc gia mất nước như nước ta đều được độc lập, tự do, hạnh phúc thật sự (chứ không phải “giả hiệu” như một thời dân ta bị tuyên truyền). Họ đã vượt ta mọi mặt về kinh tế, xã hội, vì họ không có hai chính phủ như ở ta v.v. Nói thẳng ra những điều đó thì tính thuyết phục của bản tuyên ngôn sẽ cao hơn và đỡ mất lòng những người thua trận ở phía bên kia (kể cả Mỹ). ĐÂY MỚI CHÍNH LÀ CHIẾN THẮNG CỦA Ý CHÍ DÂN TỘC của những nước này, chứ không phải cần đến những người như anh, như tôi và cả triệu chiến sĩ của ta và của “địch” phải hy sinh vô ích trong 20 năm chém giết để… “giải phóng miền Nam chúng ta cùng quyết tiến bước… Diệt Đế Quốc Mỹ, phá tan bè lũ bán nước”… suốt mấy chục năm trời đâu.

    2— Có lẽ do anh chỉ “phải”(hay “bị”?) tham gia có một cuộc chiến tranh chống Mỹ, anh vào Đảng năm 1970 (nếu tôi không nhầm, anh sinh năm 1944), nên anh không hiểu cho nỗi đau của lũ chúng tôi, những người nay đã ở tuổi ngoài 80 là phải sống hèn suốt gần 20 năm, thấy Đảng sai, thậm chí có tội với lịch sử nhưng vẫn cứ phải răm rắp làm theo, viết theo để lo cho “nồi cơm của vợ con” (Nguyễn Khải), lo cho số phận chẳng biết vào tù hoặc đi cải tạo bất cứ lúc nào, nên suốt cả cuộc đời toàn là viết ra một đống “táp nham chẳng có một xu giá trị văn chương nghệ thuật” (trích Nguyễn Khải trong Đi tìm cái tôi đã mất, nghĩa là viết trái ngược với bộ óc và trái tim mình để tồn tại, thậm chí ca ngợi cả những kẻ đã giết bố mình là “đã cho mình một mùa xuân” là đã làm cho mình “sáng mắt sáng lòng!” Tình trạng nghĩ một đằng viết một nẻo hiện nay vẫn còn, còn nhiều, nhiều lắm… Làm sao mà chấm dứt được nếu không có những gì hơn mấy bài thơ của các bác Chế, bác Nguyễn, hơn những “Lời ai điếu cho một nền văn học minh họa” và Đi tìm cái tôi đã mất của hai ông đại tá – nhà văn quân đội Nguyễn Minh Châu và Nguyễn Khải?

    Anh Trọng có thấy đó là cái “Tội” của một anh Hèn cầm bút nó nặng hơn gấp 100 gấp,1000 lần một người hèn bình thường không? Vậy thì lẽ nào anh lại không có tội gì với đất nước này khi cầm bút suốt quá trình theo Đảng mà anh cũng tự nhận là vì “cảm tính”? Không đơn giản thế đâu anh ạ! Ngay bài thơ anh chép lại trong bản “tuyên ngôn bỏ Đảng” của anh nó đã bộc lộ ra: Anh là người theo Đảng bằng tình cảm và nhận thức hẳn hoi. Cho tới hôm nay, anh bắt buộc phải xa Đảng vì Đảng mắc nhiều sai lầm chứ anh thì không có dính líu gì! Thử hỏi: Nếu Đảng tốt đẹp mãi như anh tưởng tượng lúc ban đầu (điều này lẽ tất nhiên không thể có) liệu anh có bỏ Đảng hay không? Tôi xin phép được bổ sung: Anh thiếu một phần rất có khả năng thuyết phục mọi người, nhất là giới cầm bút, nếu anh vạch ra cái “Sai” và cái “Hèn” của chính mình thì hay hơn là nhắc lại những bài mới viết gần đây như “Ăn mày dĩ vãng”, “Phản đối chủ trương beauxite”.

    Tóm lại, “giá như” anh thấy được dù ít, dù nhiều, anh “vừa là nạn nhân vừa là tòng phạm” suốt quá trình “chưa thấy Đảng sai”, mà tòng phạm ở đây lại là có ý thức, là tự nguyện, không như lũ chúng tôi, tòng phạm do ngu ngơ, dốt nát, quáng gà lịch sử, do hèn, khi biết Đảng sau khi đánh xong thằng Tây lại quay sang đánh mình, cả dân tộc mình mà vẫn phải viết những lời hua-ra đảng ta sáng suốt! Cái nhìn thấy sờ sờ ra trước mắt,cái cảm thấy sôi sục ở trong tim như: từ người nông dân bị tước mất ruộng đất ngàn đời bỗng thành “sở hữu toàn dân”, đến anh tư sản dù chỉ làm chủ có 5, 6 cái máy may, từ bác công thương “giầu có”… như anh “Núi Điện”, bác Chẩn, “vua dép lốp” đến Cơm tám giò chả phố Huế, phở Hiền Nguyễn Du đến bà Tộ béo bờ Hồ. Chẳng ai không bị “đánh”cả. Và cuối cùng là bọn văn nghệ sĩ, trí thức, xất bất xang bang mà điển hình là các vụ Nhân Văn Giai Phẩm, Chống xét lại… bằng những đợt học tập cải tạo đi đến khai tử hàng loạt những tên tuổi và tác phẩm đáng lưu danh muôn thuở cho lịch sử văn hoá nước nhà. Chúng tôi đều thấy cả, đều phản đối ở trong lòng cả, nhưng vẫn phải xì ra những “tác phẩm” mà bây giờ, ngay các “đầu ra” có Đảng lãnh đạo cũng xếp xó nó hết dù là giải thưởng Hồ Chí Minh hay Nhà nước! Cái Đau và cái Hèn, Đại hèn đó của lũ chúng tôi lẽ nào chẳng giúp anh và những người như anh nhận ra sớm hơn, sâu sắc hơn hay sao?

    3- Cuối cùng là phần địa chỉ anh gửi bản tuyên ngôn thống thiết (Mémoires pathétiques) này. Tại sao lại chỉ gửi chính thức cho có một nơi nhận là Đảng Uỷ Phường 15 quận Tân Bình? Theo tôi,địa chỉ cần gửi tới phải là những cá nhân và tổ chức cao nhất của Đảng hoặc là chẳng gửi ai cả mà chỉ là một bản tuyên bố đưa lên mạng kêu gọi mọi đảng viên hãy theo gương anh hoặc cùng ký tên với anh trong một bản phụ lục “ký tên, đồng ý, tên, tuổi đời, tuổi Đảng, Chức vụ trước kia v.v. thì quả là may mắn cho Đất Nước ta biết mấy.

    Còn cái cơ sở mà anh sinh hoạt thì… xin lỗi,tôi chắc rằng họ đang thỉnh thị để có biện pháp với anh theo đúng kịch bản mà một số đồng chí cũ của tôi đã từng bị… xử lý khi thẳng thắn đệ đơn xin ra Đảng. Đó là: Mời anh đến “sinh hoạt” để chi bộ (có cấp trên đến tham dự) “góp ý”. Nếu anh đến sẽ rơi ngay vào một vụ đấu tố mà kết quả là một bản án chắc chắn sẽ được tuyên: Khai trừ đồng chí Phạm Đình Trọng khỏi Đảng Cộng Sản Việt nam vì… đủ thứ “tội” mà bên chính quyền nếu được giao, sẽ mang luật 88 ra để mời anh “nhà văn giả danh” này đi “nghỉ mát” như chơi! Kiên quyết không dự họp. Tuyên bố ra Đảng xong là hết nghĩa vụ! Không ai có quyền xử tội một đảng viên bỏ đảng bao giờ.

    Hãy vững vàng và vui lên anh Trọng ơi! Vì anh đã trở về đứng trong hàng ngũ 84 triệu nhân dân Việt Nam anh hùng, vì anh không còn phải băn khoăn, đau khổ trước những sai lầm liên tiếp của Đảng kéo dài hết năm này sang năm khác nữa! Anh hãy tin rằng: Theo chân anh, sẽ còn có nhiều người, nhất là giới cầm bút, sẽ gạt bỏ mọi nỗi “Sợ” – nỗi “Hèn” để giã từ cái trách nhiệm “đội tiền phong của giai cấp” một cách công khai như anh. Được thế thì quần chúng nhân dân, trong đó có quần-chúng-già này phải vô cùng hân hoan ngả nón đón chào!

    TôHải
    Nguồn: Blog Tô Hải

    Chúc mừng bác Trọng đã “mở mắt” sau gần 40 năm theo Đảng.

    Con chó biết “mở mắt” sau khi đẻ khoảng 6 – 7 ngày

    Còn Đảng thì chẳng “mở mắt” sau khi đã cầm quyền 64 năm

    Đặng Tiểu Bình biết “mở mắt” sớm hơn đám lãnh tụ Việt Nam khi tuyên bố “Mèo Trắng hay Mèo Đen không quan trọng, miễn sao bắt được chuột là tốt rồi” nên nước nó giàu hơn nước mình

    Còn Đảng thì vẫn u mê cứ ôm chặt lấy Mác – Lê, Cách Mạng Tháng 10 Nga và Tư Tưởng Hồ Chí Minh để bám víu trước cơn bão lớn của Dân Tộc.

    Một chính quyền quá yếu kém về đủ mọi mặt thì nó không xứng đáng được cứu vãn để tồn tại !

DO NOT Leave a Reply - Ý kiến của bạn sẽ không được hiển thị

Trackback this post  |  Subscribe to the comments via RSS Feed


Calendar

November 2009
M T W T F S S
 1
2345678
9101112131415
16171819202122
23242526272829
30  

Most Recent Posts